Con tìm lại những ngày xưa.
Chiều đông gió bấc Cha đưa con về.
Mây mù trải khắp đồng quê.
Mà nay hiu hắt lối về Cha ơi.
Nhớ Cha con ngước lên trời.
Đàn cò sải cánh về nơi thanh bình.
Sương giăng trên lá rung rinh.
Sao hôm mê ngủ giật mình năm canh.
Đêm khuya giọt lạnh trĩu cành.
Giọt nào vương mắt con thành lệ tuôn.
Nhớ Cha đêm phủ mành buồn.
Hàng cau rủ lá... vì thương nhớ Người.
Trăng khuya thao thức cuối trời.
Soi cho con bước nẻo đời con đi.
Còn đâu hình bóng khắc ghi.
Khói lam uốn lượn chiều quê... con buồn.ST
VẬN ĐỘNG PHÁT TRIỂN TƯNG BỪNG TIẾN LÊN
Nhận xét
Đăng nhận xét